Arsenal và cơn "co giật tâm lý" trước áp lực

Nếu cơn co giật tâm lý này xảy ra với Arsenal ngay giữa tháng 12, thì điều gì sẽ chờ đợi họ vào tháng Năm, khi hơi nóng của cuộc đua vô địch trở nên nghẹt thở? Và hãy nhớ rằng, đối thủ đang ở phía sau họ là Man City chứ chẳng ai khác!

Arsenal và cơn "co giật tâm lý" trước áp lực

Chiến thắng 2-1 trước Wolves, đội bóng đang chật vật dưới đáy bảng, chỉ được đảm bảo nhờ hai bàn phản lưới nhà và một kịch bản điên rồ ở phút bù giờ. Arsenal đã tìm thấy con đường chiến thắng, nhưng sự hỗn loạn tuyệt đối mà họ tạo ra trong hành trình đó càng làm sâu sắc thêm nghi vấn lớn nhất về khả năng vô địch của họ: Liệu họ có đủ bản lĩnh thép để giữ vững thần kinh khi giải thưởng đã nằm trong tầm tay?

Phản ứng tiêu cực dưới áp lực

Trận đấu này là hình ảnh phản chiếu của những "Arsenal cũ" mà HLV Mikel Arteta khao khát chôn vùi: sự thiếu sắc bén trước khung thành, sự phụ thuộc quá mức vào tài năng siêu phàm của Bukayo Saka để tạo ra đột biến, và việc tự nguyện dâng lại thế trận cho đối thủ.

Chiến thắng chỉ đến một cách may mắn. Pha đá phạt góc của Saka đập cột dọc, trúng đầu thủ môn Sam Johnstone đi vào lưới, mở tỷ số 1-0 ở phút 70. Đáng lẽ đó phải là dấu chấm hết cho cuộc đấu tranh, nhưng nó lại là sự khởi đầu của thảm họa. Giống như trận gặp Sunderland tháng trước, Arsenal đã mắc kẹt trong sự thụ động và thiếu quyết liệt trong pressing. Họ lùi sâu, khuyến khích Wolves – đội không có bất kỳ cú sút trúng đích nào trong phần lớn trận đấu – vùng lên. Hệ quả nhãn tiền đã đến: Phút 90, Saka chần chừ không theo kèm Mateus Mane, để cầu thủ này tạt bóng cho Tolu Arokodare đánh đầu gỡ hòa.

Bỗng chốc, Arsenal đối diện với vực thẳm. Một trận hòa có thể đẩy họ khỏi đỉnh bảng. May mắn thay, Saka, người duy nhất không ngừng tìm kiếm giải pháp, đã tạt bóng ở phút 94. Pha chạm đầu vô tình của Yerson Mosquera đã biến thành bàn phản lưới nhà thứ hai, cứu rỗi Pháo thủ.

Dễ hiểu vì sao HLV Arteta đã chọn không tập trung vào niềm vui chiến thắng điên rồ đó, mà tập trung vào những sai lầm đã tạo ra tình huống khẩn cấp. Ông biết rằng chấn thương của William Saliba, Ben White hay sự vắng mặt của các cầu thủ khác không thể biện minh cho một màn trình diễn thiếu đi cường độ cần thiết. Sự giận dữ của Arteta được gói gọn trong những cụm từ nặng nề: "Chúng tôi đã có một giai đoạn hai hoặc ba phút lùi sâu, hoàn toàn thụ động với những thói quen phòng ngự kinh khủng mà không đạt gần đến mức độ yêu cầu. Đối thủ chưa có một cú sút nào. Lần đầu tiên họ có cơ hội, họ ghi bàn, và đây là Premier League."

Đây không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là vấn đề tâm lý. Khi bị dẫn bàn, đáng lẽ Arsenal phải siết chặt lại, giết chết trận đấu. Thay vào đó, họ lại lùi sâu, nhường lại thế chủ động cho đội cuối bảng – một đội bóng mà lẽ ra sự tự tin phải ở mức thấp nhất. Arteta gọi đó là điều "không thể chấp nhận được." Nếu đây là cách Arsenal phản ứng với áp lực danh hiệu, sau khi đã để thua bàn quyết định ở phút cuối trước Aston Villa tuần trước, thì Arteta có lý do để lo lắng.

Chìa khóa nằm ở sự trưởng thành

HLV Pep Guardiola đã liên tục nhắc đến kinh nghiệm vô địch của mình trong mùa đông, một lời châm chọc sắc bén nhắm vào sự non nớt tương đối của HLV Arteta. Arsenal cần phải chứng minh rằng, họ có thể thi đấu theo kế hoạch đã định dưới một môi trường cảm xúc cao độ tại Emirates.

Trước đêm thứ Bảy, Emirates là một pháo đài bất khả xâm phạm, nơi Arsenal đã nghiền nát 10 trên 11 đối thủ mùa này, bao gồm cả những gã khổng lồ như Bayern Munich, Atlético Madrid và Tottenham Hotspur. Những tên tuổi lẫy lừng đó đã bị cuốn phăng trong dòng chảy tốc độ và sự nhuần nhuyễn mà Mikel Arteta thiết lập. Thế nhưng, chính Wolves – đội bóng đang nằm ở đáy bảng Premier League – lại là người làm được điều mà các cường quốc châu Âu thất bại: gây bế tắc và làm chậm Arsenal một cách hiệu quả đến kinh ngạc.

Đây là một nghịch lý chiến thuật sâu sắc, chỉ ra rằng vấn đề của Arsenal không hoàn toàn nằm ở đẳng cấp đối thủ, mà nằm ở cách họ phản ứng với áp lực tâm lý và sự phòng ngự lùi sâu, kỷ luật. Sự thất vọng là điều dễ hiểu, không chỉ từ Arteta mà còn từ chính các cầu thủ. Martin Zubimendi, người đóng vai trò then chốt trong việc thiết lập nhịp độ và sự lưu loát mà Arteta đòi hỏi, đã không thể che giấu nỗi thất vọng. Khi bị rút ra khỏi sân trong đợt thay người phút 60, anh lập tức ôm mặt, một hành động cho thấy sự bất lực đã lan tỏa ngay trong lòng đội bóng.

Sự cải thiện đáng kể về khả năng kiểm soát tâm lý và loại bỏ "thói quen kinh khủng" đó là điều kiện tiên quyết để đội hình chất lượng cao của Arsenal có thể mang về danh hiệu mà họ khao khát. Nếu không làm được, họ sẽ phải đối mặt với nhiều đêm kinh hoàng và căng thẳng tương tự như trận đấu với Wolves.

Tin cùng chuyên mục