Trong khi chờ đợi Isak, hãy nhìn lại năm bản hợp đồng kỷ lục thành công rực rỡ – và năm bản hợp đồng thất bại thảm hại.
1992: Alan Shearer - Southampton đến Blackburn, 3,6 triệu bảng
Việc chuyển nhượng của Shearer sang Blackburn là một thời điểm then chốt trong mùa giải khai sinh Premier League, được hậu thuẫn bởi tham vọng của chủ sở hữu mới Jack Walker. Dù mùa đầu tiên bị chấn thương cản trở với 16 bàn thắng, Shearer bùng nổ ở mùa giải 1993-94 với 31 bàn sau 40 trận. Mùa tiếp theo, anh kết hợp ăn ý với Chris Sutton, ghi 34 bàn, góp phần quyết định vào chức vô địch của Blackburn – danh hiệu lớn duy nhất trong sự nghiệp của anh. Shearer tiếp tục phá kỷ lục chuyển nhượng Anh và thế giới vào năm 1996 khi chuyển đến Newcastle với giá 15 triệu bảng.
1993: Roy Keane -Nottingham Forest đến Manchester United, 3,75 triệu bảng
Keane không chỉ là một tiền vệ tài năng; anh là vị tướng trên sân, thể hiện sự hung hãn và khao khát chiến thắng của HLV Alex Ferguson. Trong 12 năm tại CLB, Keane giành được vô số danh hiệu, bao gồm 7 chức vô địch Premier League, 4 FA Cup và 1 Champions League. Sự lãnh đạo và tinh thần của anh là nền tảng cho sự thống trị của United; Keane là động cơ tâm lý và cảm xúc thúc đẩy một triều đại.
1995: Andy Cole -Newcastle đến Manchester United, 7 triệu bảng
Việc chuyển nhượng của Cole gây nghi ngờ lớn từ công chúng do tính bất ngờ của thương vụ, khi chính anh không hề biết mình bị rao bán. Tuy nhiên, thành công bền vững và khả năng ghi bàn sung mãn của anh nhanh chóng dập tắt mọi chỉ trích. Trong 6 năm tại Old Trafford, Cole giành 5 chức vô địch Premier League và cú ăn ba năm 1999. Anh ghi 121 bàn, trở thành một trong bốn chân sút hàng đầu trong lịch sử Premier League.
1995: Dennis Bergkamp - Inter đến Arsenal, 7,5 triệu bảng
Dưới sự dẫn dắt của HLV Arsène Wenger, Bergkamp được ghi nhận là người tái định nghĩa vai trò tiền đạo tại Premier League. Phong cách độc đáo của anh, bắt nguồn từ triết lý bóng đá tổng lực của Hà Lan, mang đến sự am hiểu về vị trí và di chuyển. Bergkamp không phải tiền đạo truyền thống; anh là một tiền đạo lùi sâu, thích kiến tạo hơn là ghi bàn. Vai trò này, kết hợp với kỹ thuật hoàn hảo, khiến anh trở thành trung tâm sáng tạo của Arsenal trong một thập kỷ bên cạnh Thierry Henry, góp phần quan trọng vào hai cú đúp danh hiệu và mùa giải bất bại "Invincibles".
2002: Rio Ferdinand -Leeds đến Manchester United, 29,1 triệu bảng
Năm 2002, Ferdinand phá kỷ lục chuyển nhượng Anh lần thứ hai khi Leeds miễn cưỡng bán anh cho đối thủ Manchester United. Trong thời đại mà hậu vệ được đánh giá qua sự cứng rắn, Ferdinand đã định nghĩa lại vị trí này. Anh là trung vệ chơi bóng hiện đại, mang lại sự ổn định. Trong 12 năm tại Old Trafford, Ferdinand giành 6 chức vô địch Premier League và 1 Champions League qua 455 trận. Quan hệ đối tác với Nemanja Vidić trở thành nền tảng cho sự thống trị của Man United trong những năm 2000.
2001: Juan Sebastián Veron - Lazio đến Manchester United, 28,1 triệu bảng
Và bây giờ là những người không thể đáp ứng kỳ vọng từ số tiền khổng lồ. Veron đến United là một thương vụ bom tấn, nhưng cầu thủ người Argentina chỉ trụ được hai mùa trước khi bị bán với giá bằng nửa giá trị kỷ lục. Tài năng của anh được HLV Ferguson kiên quyết bảo vệ, thậm chí gọi báo chí là “những kẻ ngu ngốc” vì nghi ngờ Veron. Vấn đề nằm ở sự không phù hợp về phong cách. Lối chơi tự do của Veron, được mài giũa ở Italy, không phù hợp với sơ đồ 4-4-2 của Man United. Dù Ferguson cố gắng điều chỉnh đội hình, Veron thừa nhận anh gặp khó khăn với “sự ổn định và bền bỉ” tại Premier League.
2008: Robinho -Real Madrid đến Manchester City, 32,5 triệu bảng
Chelsea trở thành nạn nhân của một vụ “cướp” chuyển nhượng khi Robinho gia nhập Manchester City. Thương vụ diễn ra gấp rút đến mức trong buổi họp báo ra mắt, anh nhầm lẫn tuyên bố: “Vào ngày cuối, Chelsea đưa ra đề nghị tuyệt vời và tôi đã chấp nhận” trước khi được một phóng viên sửa sai. Dù Robinho được kỳ vọng là biểu tượng cho tham vọng của các ông chủ mới tại City, màn trình diễn của anh không đáp ứng được kỳ vọng. Anh thiếu ổn định ở mùa đầu tiên và gần như chấm dứt sự nghiệp tại Man City ở mùa thứ hai, sau khi tự ý rời trại huấn luyện mà không thông báo cho HLV Mark Hughes.
2011: Fernando Torres - Liverpool đến Chelsea, 50 triệu bảng
Việc chuyển nhượng của Torres sang Chelsea đánh dấu sự suy giảm đáng kể của một cỗ máy ghi bàn từng khuynh đảo Anfield. Chấn thương đầu gối dai dẳng, từ khi anh vội vã trở lại cho World Cup 2010, khiến Torres mất đi tốc độ và không bao giờ lấy lại được. Dù gặp khó khăn tổng thể, anh vẫn tạo ra một khoảnh khắc xuất thần – bàn thắng đậm chất cổ điển tại Camp Nou, đảm bảo vị trí của Chelsea trong trận chung kết Champions League 2012, giải đấu mà họ đã vô địch.
2014: Ángel Di María - Real Madrid đến Manchester United, 59,7 triệu bảng
Việc chuyển nhượng Di María đến Man United được ca ngợi là một cú hit, nhưng cầu thủ người Argentina chỉ trụ được một mùa, ghi 4 bàn trong 32 trận trước khi bị bán cho Paris Saint-Germain. Thất bại này không phải do thiếu tài năng, như thành công ngay lập tức của anh tại Pháp sau đó đã chứng minh. Di María đến Manchester trong trạng thái bất ổn, bị đẩy khỏi Real Madrid dù muốn ở lại. Quan trọng hơn, anh không phù hợp với hệ thống chiến thuật của Louis van Gaal, và sự thay đổi liên tục của HLV khiến Di María không thể tìm được vai trò hay nhịp điệu ổn định, dẫn đến một cuộc chia tay không hạnh phúc.
2016: Paul Pogba -Juventus đến Manchester United, 89 triệu bảng
Sự trở lại của Pogba với Man United, với mức phí kỷ lục thế giới khi đó, là câu chuyện “Pogback” đầy phấn khích. Nhưng giai đoạn thứ hai của anh tại CLB là một thất bại. Dù có những giai đoạn bùng nổ, Pogba không thể trở thành động lực thúc đẩy đội bóng như kỳ vọng. Thời gian của anh tại Man United bị đánh dấu bởi sự thiếu ổn định và cảm giác thiếu vai trò lãnh đạo, phản ánh chính Man United kể từ khi Ferguson rời đi. Cuối cùng, Pogba ra đi tự do khi hợp đồng của anh hết hạn vào năm 2022.