Andres Iniesta đang là người hùng của người dân Tây Ban Nha khi ghi bàn ấn định tỷ số vào những phút cuối cùng hiệp phụ thứ 2, mang về danh hiệu World Cup sau gần một thế kỷ đợi chờ. Thế nhưng, ít người biết rằng để có được ngày hôm nay, Andres Iniesta đã trải qua một quá khứ cơ cực. Anh lớn lên và đến với bóng đá là nhờ sự hy sinh của gia đình.
Ngày qua ngày, Iniesta nhìn những người thân trong gia đình mình ra sức làm việc. Họ cùng nhau sống tại một ngôi làng nhỏ thuộc Fuentealbilla, Tây Ban Nha. Ở đó, ông của Iniesta sở hữu một quán rượu nhỏ tên Bar Lujan. Đấy cũng chính là nguồn thu chủ yếu của gia đình. Mọi người trong gia đình Iniesta từ bà anh đến cô anh đến các anh em họ, bất kể già trẻ đều làm việc trong quán rượu ấy. Thậm chí, đứa em gái nhỏ xíu Maribel cũng phải trợ giúp việc buôn bán. Bố Iniesta, ông Jose Antonio, cũng đến làm việc tại Bar Lujan vào ban đêm sau khi tốn cả ngày trời chán nản làm phụ hồ.
Chỉ một người duy nhất được phép đứng ngoài việc kinh doanh của gia đình là Andres Iniesta. Trước hết là vì anh quá nhỏ con và yếu ớt, sau nữa vì anh quá mê đá bóng. “Ngày ấy, quả bóng là người bạn thân nhất của tôi”, Iniesta nói.
Vì thế, trong lúc tất cả mọi người làm việc để kiếm tiền, Iniesta chơi bóng.
Để bây giờ ở tuổi 26, dưới sự quan sát của toàn thể Fuentealbilla và cả Tây Ban Nha, Iniesta nhận một đường chuyền của đồng đội phút thứ 116 trận chung kết, ra chân quyết đoán và ghi bàn thắng quý nhất nhất trong lịch sử Seleccion. Đó là bàn thắng từ đôi chân của người cháu một ông chủ quán bar, con của một ông thợ hồ và là sản phẩm của mái nhà La Masia, nơi đã nuôi nấng anh từ tuổi 12.
Ngay từ khi còn nhỏ, Iniesta đã chơi bóng với một niềm tin mãnh liệt rằng, môn thể thao này là con đường tốt nhất và duy nhất có thể giúp gia đình anh đổi đời. Bố của Iniesta là một cầu thủ nghiệp dư khá cừ, nhưng ông không có được tố chất tuyệt vời như Andres. Cả nhà quyết làm mọi thứ vì thằng bé, trước là để cho nó vui. Khi Andres 8 tuổi, bố mẹ anh đã phải bỏ ra mỗi ngày 90 phút đưa đón để anh có thể tập luyện và chơi bóng với một đội mạnh hơn ở một thành phố lớn hơn. “Bố mẹ tôi ngày ấy đã kiệt sức vì tôi”, Andres từng nói như thế.
Và trong những ngày thơ bé ấy, anh gặp và quen một người bạn thân. Đấy là Daniel Jarque, người cũng có một quá khứ tương tự. Để rồi 2 người bạn này rẽ sang những hướng khác nhau. Jarque đá cho Espanyol và trở thành thủ quân đội bóng này đầu mùa giải trước. Iniesta vào “nhà La Masia”, trở thành trụ cột và gặt hái biết bao danh hiệu. Một cơn trụy tim đã cướp đi mạng sống của Jarque vào thời điểm chín muồi của sự nghiệp, khi anh được tin tưởng giao băng thủ quân và tràn trề hy vọng vào đội tuyển dự World Cup. Đấy là lý do Iniesta cởi phăng chiếc áo đấu sau khi ghi bàn để lộ hàng chữ “Jarque, anh luôn ở bên chúng tôi”. Iniesta bảo: anh muốn Jarque ở cạnh mình vào những thời điểm hạnh phúc nhất cuộc đời. Jarque cho anh sức mạnh vào những thời điểm gian nan và khó khăn nhất.
“Tôi thật may mắn. May mắn vì đã ghi được bàn thắng quan trọng vào một thời điểm quan trọng. May mắn vì mọi người trong gia đình hy sinh để cho tôi được chơi bóng”, Iniesta nói. Từ trên trời, chắc Jarque đang mỉm cười và hạnh phúc cho người bạn của mình.
HOA VINH