‘Lá cờ cuối cùng’: Domenico Berardi – biểu tượng lòng trung thành hiếm hoi

Trong thế giới bóng đá ngày nay, nơi mà các cầu thủ thường di chuyển từ câu lạc bộ này sang câu lạc bộ khác để theo đuổi danh hiệu, tiền bạc và vinh quang, Domenico Berardi nổi lên như một hiện tượng hiếm có. Anh là một "one-club man" – cầu thủ gắn bó suốt đời với một đội bóng duy nhất.

‘Lá cờ cuối cùng’: Domenico Berardi – biểu tượng lòng trung thành hiếm hoi

Với 2 bàn thắng vào lưới Atalanta hồi cuối tuần, Berardi đã nâng tổng số bàn thắng của mình ở Serie A lên con số 126, chỉ kém hai cầu thủ đang thi đấu là Ciro Immobile và Paulo Dybala trên bảng xếp hạng ghi bàn mọi thời đại. Hình ảnh anh trượt đầu gối ăn mừng trước biển hiệu "This is important" không chỉ là khoảnh khắc vui vẻ, mà còn là lời khẳng định về giá trị của lòng trung thành trong môn thể thao vua.

Trận đấu giữa Atalanta và Sassuolo diễn ra vào một ngày cuối tuần trước và kết quả 3-0 nghiêng về Sassuolo đã khiến nhiều người bất ngờ. Atalanta, đội bóng từng vô địch Europa League cách đây 18 tháng và thường xuyên góp mặt ở Champions League trong sáu mùa giải gần nhất, đột nhiên trở nên mong manh trước lối chơi sắc bén của Sassuolo – một đội vừa thăng hạng từ Serie B.

Trước trận đấu, hai đội đang bằng điểm nhau ở vị trí thứ 11. Atalanta chỉ thua một trận trong 10 vòng đầu và sở hữu hàng thủ chắc chắn. Thế nhưng, Berardi đã biến trận đấu thành sân khấu riêng của mình. Anh mở tỷ số từ chấm phạt đền ở hiệp một. Sang hiệp hai, Berardi tiếp tục tỏa sáng với pha kiến tạo cho Pinamonti ghi bàn thứ hai. Anh đi bóng lắt léo bên cánh phải, loại bỏ hai hậu vệ đối phương trước khi chuyền bóng chính xác cho đồng đội dứt điểm.

Bàn thắng cuối cùng là đỉnh cao của một pha phối hợp đẹp mắt. Sassuolo thoát pressing từ phần sân nhà, Berardi tham gia xây dựng lối chơi bằng cách lùi về hỗ trợ Ismaël Koné. Dù đường chuyền của anh có phần vụng về, nhưng Koné và Kristian Thorstvedt đã phối hợp ăn ý để đưa bóng đến chân Berardi. Anh lao lên giữa hàng thủ Atalanta, nhận bóng từ Thorstvedt và dứt điểm lạnh lùng qua tay Carnesecchi. Đó là bàn thắng thứ 126 ở Serie A của Berardi – vượt qua Gonzalo Higuaín và chỉ kém Andriy Shevchenko một bàn.

Với một cầu thủ chủ yếu chơi ở vị trí tiền đạo cánh, con số này càng ấn tượng hơn khi anh còn có 86 pha kiến tạo. Trong số ba cầu thủ dẫn đầu bảng ghi bàn hiện tại (Berardi, Immobile, Dybala), chỉ mình anh chưa từng thi đấu ở Champions League.

Berardi được báo chí Italy ca ngợi là "l’ultima bandiera" – lá cờ cuối cùng, biểu tượng cho sự trung thành đang dần mai một trong bóng đá hiện đại. Anh gia nhập học viện Sassuolo từ năm 16 tuổi và chưa từng rời đi. Mùa hè vừa qua, Berardi ký hợp đồng gia hạn đến năm 2029, củng cố vị thế của mình như một huyền thoại sống của CLB. Tuy nhiên, câu chuyện không phải lúc nào cũng lãng mạn. Chỉ cách đây một năm, trong cuộc phỏng vấn với La Gazzetta dello Sport, Berardi thừa nhận anh từng mong muốn gia nhập Juventus nhưng thương vụ đổ bể do hai bên không thống nhất. Anh bày tỏ khát khao được thi đấu ở Champions League: "Tôi luôn ước ao được nghe giai điệu Champions League từ trên sân cỏ”.

Tài năng của Berardi xứng đáng với sân khấu lớn hơn. Lần duy nhất anh tham gia cúp châu Âu là mùa 2016, khi Sassuolo lọt vào Europa League, và anh ghi năm bàn chỉ trong bốn trận. Với đội tuyển Italy, Berardi có tám bàn sau 28 trận, dù không phải là trung phong. Có lẽ chấn thương gân Achilles hồi tháng 3 năm ngoái, ngay sau khi trở lại từ chấn thương đầu gối, đã thay đổi quỹ đạo sự nghiệp của anh. Nếu không có chấn thương, một Berardi khỏe mạnh có thể đã rời Sassuolo khi đội xuống hạng Serie B năm 2024.

Nhưng cũng có thể không. Lúc Sassuolo rớt hạng, Berardi đã 30 tuổi. Mười năm trước, anh bùng nổ với 16 bàn ở mùa Serie A đầu tiên. Anh từng đổ lỗi cho ban lãnh đạo Sassuolo vì làm hỏng đàm phán với Juventus, nhưng nếu thực sự muốn ra đi, anh đã làm điều đó từ lâu. Juventus từng có quyền ưu tiên ký anh trong nhiều năm, nhờ các thương vụ trao đổi cầu thủ giữa hai đội.

Lý giải cho sự lựa chọn này nằm ở yếu tố thời điểm và sự tự tin cá nhân. Berardi chia sẻ rằng, mãi đến khi 26 hoặc 27 tuổi, anh mới cảm thấy thực sự trưởng thành. Trước đó, anh từ chối gia nhập các đội bóng lớn vì không muốn phải ngồi dự bị, thể hiện một sự thiếu tin tưởng 100% vào khả năng của bản thân.

Điều này dễ hiểu khi nhìn lại hành trình của anh. Berardi không phải thần đồng được phát hiện sớm. Năm 16 tuổi, anh lang thang giữa các đội nghiệp dư địa phương ở Cariati – một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở miền Nam Italy. Cosenza, đội bóng chuyên nghiệp gần đó, từng quan tâm nhưng thay đổi chủ sở hữu khiến lời mời chính thức không đến. Cơ hội đến tình cờ khi Berardi thăm anh trai Francesco ở Modena. Trong trận bóng năm người, anh chơi xuất sắc đến mức Pasquale Di Lillo – một người quen – gọi cho bạn mình là Luciano Carlino, huấn luyện viên đội trẻ Sassuolo. Buổi thử việc được sắp xếp, và phần còn lại là lịch sử.

Hiện tại, có vẻ như việc giành suất tham dự Champions League không còn là ưu tiên hàng đầu của Berardi sau khi ký hợp đồng dài hạn. Anh nói về Sassuolo như một gia đình và tự hào khi trở thành "bandiera", một vai trò gần như đã không còn tồn tại trong bóng đá hiện đại. Mặc dù không có danh hiệu Champions League, Berardi vẫn có vinh quang quốc tế khi cùng Azzurri vô địch Euro 2020. Với phong độ hiện tại (4 bàn và 3 kiến tạo mùa này), anh chắc chắn sẽ là một tài sản quý giá cho đội tuyển Italy, đội có khả năng cao phải đá play-off để giành vé tham dự World Cup 2026.

Các con số thống kê của Berardi càng trở nên ấn tượng hơn khi xét đến việc anh chưa bao giờ có được dàn cầu thủ hỗ trợ đẳng cấp như những người đồng nghiệp đang cạnh tranh danh hiệu. Sassuolo có những tài năng trẻ thú vị, nhưng Berardi vẫn luôn là ngôi sao sáng nhất, người luôn nổi bật và được đồng đội hô vang tên, minh chứng cho tầm ảnh hưởng không thể thay thế của anh tại câu lạc bộ. Domenico Berardi thực sự là lá cờ cuối cùng, là biểu tượng cho một giá trị cũ mà người hâm mộ bóng đá Italy vẫn luôn trân trọng.

Tin cùng chuyên mục