
Khi những giàn đèn trên sân Mỹ Đình vụt tắt, sự hụt hẫng do phải chứng kiến tỷ số 1-4 trước Saudi Arabia đã chuyển thành một nỗi sợ thực sự, dù từ lãnh đạo VFF đến HLV Phan Thanh Hùng và cả những nhà chuyên môn đều cho rằng, đội Olympic chúng ta sẽ có một dáng vóc khác tại SEA Games 26…
Vẫn lại là niềm tin. Lại hy vọng. Lại chờ đợi vào những điều ta không bao giờ biết chắc. Ai cũng nói bóng đá luôn có bất ngờ nhưng ai cũng cứ nhất định phải đoạt HCV SEA Games cho bằng được. Lạy trời, nếu như chúng ta đã không thể thắng chiếc HCV ấy trong hơn 50 năm qua thì chuyện không thể đoạt được nó vào cuối năm nay đâu phải là chuyện không thể. Biết bao lần chúng ta đã đến sát, rất sát rồi mà cũng còn để tuột khỏi tay.

Thất bại trước O.Saudi Arbia là điều bình thường, cơ hội vẫn mở ra phía trước đối với bóng đá trẻ Việt Nam. Ảnh: Quang Thắng
Và, nếu chúng ta không đoạt được nó ở SEA Games 26 thì sẽ làm sao? Hay lúc đó, lại tự an ủi rằng dù thất bại nhưng đội tuyển đã chơi tốt, đã tạo dựng nền tảng cho tương lai. Đại loại là đã có một thế hệ mới. Nhưng nếu đã như thế, sao không bắt đầu từ bây giờ. Việc gì phải đợi đến SEA Games?
Khi chúng ta tụt dần đều trên bảng xếp hạng FIFA, bằng mọi cách giải thích, chúng ta vẫn hay “vuốt ve” nhau rằng cái bảng ấy chẳng chứng minh điều gì cả, nó vô cùng tương đối vì nó phụ thuộc vào số trận đấu mà các đội tuyển thi đấu trong năm. Nhưng trình độ và đẳng cấp của các nền bóng đá được xác định bằng các trận đấu. FIFA không hề rỗi hơi mà xây dựng cái bảng xếp hạng ấy và được công nhận suốt bao nhiêu năm qua. Họ làm nó bằng một công thức đơn giản mà ai cũng nhất trí: Thi đấu nhiều thì điểm cao và đương nhiên nhờ đó mà tạo nên đẳng cấp.
Cách đánh giá của FIFA là vậy, còn chúng ta thì lại quen theo kiểu như: V-League là giải vô địch số 1 Đông Nam Á nhưng khi ra thi đấu quốc tế thì các “ông lớn” của V-League cứ thua thảm hại.
o0o
Thành ra, hãy nhìn nhận thất bại trước Saudi Arabia là một điều bình thường và bước tiếp về phía trước. Những trận đấu như vậy sẽ là cơ hội để nâng dần đẳng cấp. Thất bại, không đồng nghĩa là đánh mất hết tất cả nếu chúng ta xem đấy như những chặng đường phải vượt qua cho tham vọng lớn hơn.
Có một điều ai cũng thấy là các cầu thủ của chúng ta gần như thua trong những pha tranh chấp, luôn thiếu sức rướn ở những tình huống quyết định. Xem danh sách đội Olympic, thấy có khoảng 5 người có chiều cao trên 1m75. Phần còn lại, có thể gọi là “lùn” trong bóng đá hiện đại. Cũng trong danh sách đó, đa số đều đang chơi ở V-League, không ít người từng lên tuyển 2 năm qua, nghĩa là kinh nghiệm cũng đủ đầy nhờ những nỗ lực “giành đất” của VFF cho cầu thủ trẻ.
Với 2 yếu tố nói trên, có thể kết luận, dù hơn 10 năm làm bóng đá chuyên nghiệp với bao điều nhận xét hết sức lạc quan thì cầu thủ của chúng ta không hề cao to hơn dù đời sống khá hơn và trình độ cũng chẳng tiến bộ hơn dù được trải nghiệm nhiều hơn.
Vì thế, chúng ta luôn rất cần các trận đấu ở đẳng cấp cao và tập làm quen với những thất bại, dù có thể còn nặng nề hơn. Điều đáng quý ở các cầu thủ trẻ trong 2 trận đấu với Saudi Arabia là việc họ dám chấp nhận một khoảng cách về trình độ so với đối thủ. Họ tấn công cho đến tận phút cuối cùng dù biết, những lúc như vậy càng dễ dẫn đến một trận thua đậm hơn nữa. Cách nhìn nhận như vậy chính là niềm tin ở tương lai.
Thậm chí, tại sao không gạt phắt ra khỏi đầu nỗi “mộng mị” mang tên “HCV SEA Games” và xem nó như một cuộc chơi để nâng dần đẳng cấp hơn là tranh đoạt cho bằng được một danh vị. Nếu có một đội tuyển Olympic luôn chỉ có một mục tiêu là tiến về phía trước, không hề quan tâm đến vạch dừng như thế, ngại gì không tạo ra được một thế hệ mới để làm nên đội tuyển quốc gia có đẳng cấp khác.
Trong con đường rất dài ấy, chắc chắn chúng ta sẽ gặp vô số những thất bại, thậm chí nặng nề nhưng khi ánh đèn trên sân đấu vụt tắt, sẽ không còn lại nỗi lo sợ nào cả.
Hồ Việt
| |