So với mặt bằng bóng đá thế giới, bóng đá nước ta còn ở vùng trũng, cả về trình độ và tầm mức phát triển. Nhìn vào bảng xếp hạng của FIFA thì rõ: Việt Nam luôn nằm ở nửa dưới bảng xếp hạng trên tổng số hơn 200 nền bóng đá quốc gia mà chưa một lần lọt vào tốp… 100. Chỉ khi so kè với các nước khu vực Đông Nam Á, may ra chúng ta mới trút bỏ được sự tự ti, thua kém để “ngẩng cao đầu”. Điều này người hâm mộ nào cũng biết.
Đó là nói về trình độ chơi bóng của đội tuyển nước nhà. Còn xét về đối tượng là tín đồ bóng đá thì hoàn toàn ngược lại. Cơ hội tiếp cận, sự say mê, cuồng nhiệt, trình độ thưởng lãm… của người hâm mộ bóng tròn Việt Nam thì không thua bất cứ một quốc gia có nền bóng đá phát triển nào.
Suốt thời gian dài cho đến tận giờ, mỗi tuần người hâm mộ bóng tròn dễ dàng “chu du” từ Đức, Italia, Tây Ban Nha sang Anh, nếu thích có thể thức đến sáng để “bay” tuốt sang Nam Mỹ thưởng thức thứ bóng đá nghệ thuật, với những màn biểu diễn siêu đẳng của nhiều ngôi sao sân cỏ.
Việc thường xuyên tiếp cận với bóng đá đỉnh cao thế giới lâu dần đưa trình độ thưởng lãm, sự cuồng nhiệt của người hâm mộ Việt Nam “tăng đô”, lên tầm mức cao mà đội tuyển nước nhà nhiều lúc chưa thể đáp ứng tương xứng.
Ở AFF Cup lần này, qua mấy trận vòng bảng và 2 lượt trận bán kết, sự trình diễn của đội tuyển khiến người hâm mộ trong nước chưa thỏa mãn có thể do “khoảng chênh” nói trên, điều này là hiểu được. Thế nhưng, có điều làm người hâm mộ bất an mà chẳng thể lý giải rõ ngọn ngành là sự thất thường ở tần suất chóng mặt nơi đội tuyển. Thắng đó, rồi thua đó.
Một đội tuyển mà trận đấu trước thấy thấp thoáng bóng dáng nhà vô địch, trận sau đá như… say ke; Một Anh Đức, một Vũ Phong, một Tấn Trường… ngày hôm trước được ví với Eto’o, với Ibrahimovic, với Buffon… thì trận sau ướt nhẹp như mèo mắc mưa. Chẳng thể hiểu nổi! Cứ trận này khen là trận sau té hen. Bóng đá thường đi theo biểu đồ hình sin, ai cũng biết.
Nhưng nếu đi theo đồ hình của máy điện tâm đồ chĩa lên, chĩa xuống thì đó là sự thất thường, thiếu nền tảng. Mà sự thất thường hay chỉ biết cầu âu vào may rủi để mong tiến sâu vào giải ẵm cúp chẳng khác nào là chuyện hoang tưởng.
Thế cho nên, dù có hết tâm, hết lòng ủng hộ đội nhà cỡ nào đi chăng nữa mà cứ mỗi lần khen là đội tuyển… té hen, người hâm mộ chẳng còn đốm lửa nào mà thắp?
GIA THÌ
Các tin, bài viết khác
-
Geovane và Hoàng Đức ‘gieo sầu’ cho Đà Nẵng ngay trên sân Hòa Xuân
-
U20 Việt Nam bắt đầu giai đoạn tập huấn tại Nhật Bản
-
Vào mùa bóng đá trẻ
-
Lâm Quang Nhật thua cựu vô địch SEA Games tại giải Tri-Factor 2022
-
Tương lai De Jong ở Barca vẫn chưa rõ ràng
-
Đội nam TPHCM 1, nữ Cần Thơ vô địch bóng rổ 3x3 U16 toàn quốc
-
Gabriel Jesus đã nâng tầng đẳng cấp của Arsenal
-
PSG đại thắng nhưng Mbappe chưa được vui lắm
-
Cecilie Uttrup Ludwig làm nên cuộc lật đổ áo vàng ngoạn mục trên đỉnh Norefjell
-
Đội hình “siêu tấn công” của Barca bất lực ngày ra quân